Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

ĐOÁ TÌNH HỒNG

Chiều rơi mờ lối cô thôn

Niềm riêng chở khói hoàng hôn tím sầu

Ngọc chìm dưới đáy mắt sâu

Đá vàng xưa hẹn bên cầu đã phai

***

Đêm trường dốc cạn men cay

Mộng du tìm chốn thiên thai... đời trần

Thoáng nghe nhịp sống địa đàng

Xa xăm vọng tiếng muôn trùng đơn côi

***

Trăng già lẻ bóng bên trời

Cỏ hoa héo hắt trên đồi tình thơ

Hồn hoang hoá đá ngây ngô

Ngậm ngùi trở giấc đợi chờ riêng mang



Chờ nhau tàn mộng hoa vàng

Xuân hồng đã khép sau hàng mi thưa

Đợi nhau biết mấy cho vừa

Cỏ hoang giăng kín đường xưa lối về



Thôi đành quay lại bến mê

Tát sông thương hận đổ về miền xuôi

Thấm từng giọt đắng bờ môi

Bàng hoàng nhấp chén ly bôi cạn lòng



Ai về nhặt đóa tình hồng

Ướp hương phong nhụy thả giòng sông trăng

Rồi xem ngày tháng lang thang

Bên đồi hoa mộng ngỡ ngàng tháng năm

TỰ TÌNH

Đôi chúng ta hãy lên ghềnh đá dựng

Khắc tình hồng trên năm tháng rong rêu

Nghe biển hát lời tự tình muôn thuở

Tắm trăng vàng soi sáng đỉnh tình yêu



Đôi chúng ta vượt qua miền gió bão

Dắt dìu nhau qua khắp nẻo thương yêu

Trầm mình giữa suối tình trong tận đáy

Mắt huyền mơ lấp lánh ánh tinh cầu

Tình người viễn xứ


Hồn nước ru hồn khách viễn phương

Ta nghe sông núi chuyển bên đường

Vẫn say bao tiếng ban sơ vọng

Mãi thắm những lời thơ ấu vương

Đất mẹ còn xanh lòng viễn xứ

Quê cha luôn đỏ dạ ly hương

Đây giòng máu đỏ tươi hồn nước

Hồn nước ru hồn khách viễn phương

Ngày xanh

NGÀY XANH




Mãi nhớ ngày xanh vạn sắc hương

Dư âm bao độ rót đêm trường

Mùa ve gọi phượng hồn tha thiết

Thuở bướm vờn hoa mộng vấn vương

Xuân tới, xuân trôi ,xuân tiếc nuối

Hạ sang, hạ trổ,hạ sầu thương

Tìm đâu mầu áo,mầu năm tháng

Mãi nhớ ngày xanh vạn sắc hương